Mẹ ơi! Hôm qua con mơ về
Nỗi lòng nặng trĩu khối tình quê
Ký ức đong đầy tình của mẹ
Thương tiếc mẹ! Lòng những tái tê
Từ dạo ấy mẹ đã đi rồi
Bến bờ thiên cổ quá xa xôi!
Biến cố thẳm sâu tình mẫu tử
Mẹ mỉm cười hoa nở trên môi
Tâm nguyện tôn thờ truyền thống hiếu đạo
Bài ca kết nối đôi bờ Đông - Tây
Còn đó, đâu đây lung linh kỷ niệm
Tình mẹ thương yêu không hề đổi thay
Mẹ ngồi đãi lọc những ước mơ
Đãi đi, đãi lại những hạt thơ
Thao thức nỗi lòng tình thiên cổ
Mẹ ơi! Thương nhớ đến bao giờ
Lòng mẹ cơ hồ biển ngàn khơi
Chiếc cầu sinh tử nối dòng đời
Mẹ đã kinh qua chân trời mới
Nỗi lòng xao xuyến biển trùng khơi
Không gian ngần ấy tiềm năng
Mắt mẹ rạng rỡ vầng trăng mỉm cười
Mẹ yêu vầng trăng hay trăng yêu tình mẹ? Thời gian có bao giờ quên nét đẹp cổ xưa. Và cứ thế chuỗi dài lịch sử, ai những ước mơ như tình mẹ ước mơ. Anh khám phá dòng yêu thương của mẹ, chị bằng lòng phụng dưỡng mẹ đến bao giờ. Trời đất không rúng động mảnh bằng khoa bảng, nhưng rúng động tấm lòng hiếu đạo bạn ơi! Cho dù quay lưng hay tìm lại cuộc chơi, tình mẹ cứ thế dòng đời tuôn chảy mãi. Mẹ ở đâu phương trời viễn mộng, chiếc đồng hồ cố tình níu kéo thời gian. Thiên đàng nhỏ hay thiên đàng rộng lớn, mẹ tràn đầy nhựa sống như núi rừng thiên nhiên. Mẹ hóa thân ngàn mây chiều vàng lả lướt, mẹ chẳng buồn thân phận buổi lên đường. Trào lưu thời thượng tưởng chừng thách đố, nhân loại khiếp đảm hãi hùng lãnh tụ thời cơ! Ai biết ơn chuyến tàu đêm định mệnh, ai tìm về biển cả những ước mơ. Ai đã đi cho đến bao giờ? Ai chất vấn trời cao biển rộng. Tảng đá già rêu bám nên thơ, đôi bàn tay bao dung kỳ diệu. Trải tấm lòng dù chỉ hoang sơ.
Ngủ đi thôi tảng đá già khát vọng, mai mặt trời bừng dậy ánh bình minh. Dù ra sao cụm hoa rừng vẫn nở, đóa mai vàng chờ hội ngộ mùa Xuân. Con phượng hoàng thiết tha tiếng hót, đấng anh hùng giọt lệ rưng rưng. Đích thực tình yêu quê hương như thế, tuổi già nua ai hiểu được lòng ai. Thước nào đo tấm lòng quả cảm? Giọt ngọc ngà ai đã đánh rơi. Tầm cỡ ấy cố nhiên trường mộng, không đối không nắng lụa bềnh bồng.
Thuyền lãng đãng chở thơ vào cõi mộng, gió lẳng lơ mang hương sắc về trời. Nơi cứu cánh sương mờ lành lạnh, niềm ước mơ mỏi cánh chơi vơi. Ai buông thả tâm tư phiền muộn, ánh trăng thiền soi rọi bóng đơn côi. Còn đâu đó âm hưởng ân tình của mẹ, nào những hoa - những lá tri ơn! Cảm ơn mẹ bàn tay nồng ấm, tình của mẹ như đỉnh cao sơn. Triết lý sống thiên thu chiêu đãi, giọt cam lồ tưới tẩm hạt mầm non. Ai khám phá tích tuồng lịch sử, phong thái nào biểu hiện trầm ngâm. Mai có về cho tôi gởi theo nỗi nhớ, đất hứa nào liên lụy vết thù hằn. Bạn có hiểu hải đảo kia trường mộng, ý thức lưu đầy giờ đã đóng băng. Những cơn sóng biển hẳn nhiên thần thoại, hơn đôi lần sư tử hống thét gào. Ôi! Cát bụi lung linh từng mảng, biển Đông hờn dậy sóng xôn xao. Quán tính thuận chiều hay nghịch lý, tha phương hay tha hóa vẫn đợi chờ. Tiếng van xin tạo thành năng lượng, nhìn quê hương thoái hóa dại khờ. Tương ứng, tương đồng thắp lên ngọn nến, tay chuyền tay hơi ấm tình người. Rồi thao thức chảy dài chân trời cuối nẻo, giọt buồn nào rụng xuống biển khơi. Hôm tôi đi trời trở mình lộng gió, gió cuồng điên quyền lực điêu linh. Những thách thức cơ hồ cơn bão tố, đường xa xăm nặng trĩu bao ân tình. Cảm giác ấy tiếng côn trùng ai oán, rồi lòng người cũng thế chân phương. Đã bao lần ai ngỡ ngàng chiêu cảm, sao đành lòng quay mặt với quê hương. Thái độ đó biến thơ thành dòng máu, máu hòa tan trên những cánh đồng. Thiên thần nào gặm nhấm từng góc cạnh, ai xót xa khóc một dòng sông. Thời đã đến hướng về phía trước, chận quân thù tham vọng bước viễn chinh. Những đại đế chưa hề bỏ cuộc, tánh can trường dâng hiến quên mình. Chuyện nắng mưa khai thác ân tình, tưởng chừng thế khoa học văn minh. Những khao khát xói mòn biên giới, ánh tường quang soi sáng chân kinh.
Đỉnh cao sơn chân nhân nhập định, thầm nguyện cầu thế giới hòa bình. Trái đất này bên bờ vực thẳm, quyền năng nào giao cảm nghìn khơi. Hãy dừng lại bạo quyền độc ác, trời không tha những kẻ bạo tàn. Cường điệu ấy chết mòn thê thảm, nợ máu vay phải trả chớ than. Thánh thần nào thấy máu cũng sợ, địa ngục nào chối bỏ kẻ giết người. Vay nợ máu trả bằng nợ máu, lãnh tụ kia cũng có tính người.
Chứng tích xưa vết hằn kỷ niệm, ký ức nào mà chẳng hao mòn? Mẹ chờ con cứu nguy dân tộc, bài học nào một thuở vàng son. Biết bao người quay về quê mẹ, lòng dâng tràn thao thức chân thành. Cứu quê hương bày tỏ nghĩa cử, đảng bày trò kịch bản đấu tranh. Kẻ lương thiện chịu oan nghiệt ngã, bậc anh hùng nào ngại tù đầy. Trời lồng lộng nhưng trời có mắt, thời chín mùi phút chốc đổi thay. Thời đã điểm trên từng phiến lá, lá úa vàng tiếc rẻ thời gian. Anh can đảm và chị cũng thế, nối vòng tay xóa sạch điêu tàn. Trời xao xuyến như lòng người xao xuyến, đóa phù dung biểu thị vô thường. Dòng tuệ giác khai thông bế tắc, bàn tay mềm nắn nót hạt sương. Rồi cộng đảng sẽ về đâu nhỉ? Bàn tay kia rướm máu theo Tàu. Tài sản đó tiềm tàng tội lỗi, ngần ấy thôi nuốt hận đớn đau. Mẹ réo gọi con người cộng sản, sớm quay về tình tự quê hương. Lấy ân đức tô bồi quyền lực, đừng bày trò khinh suất xem thường. Mẹ Việt Nam đợi chờ giây phút, lũ con hư cộng sản tham tiền, đừng hành hạ đồng bào lương thiện, trẻ lẫn già đều muốn bình yên. Là con người thể hiện tính người, kìa hãy nhìn sóng biển chơi vơi. Chứng tích cũ ám ảnh tư tưởng, mẹ rất buồn con cháu bạn ơi! Mẹ sinh con dưỡng nuôi kỳ vọng, biến cố nào cướp mất yêu thương. Mẹ trăn trở cơ hồ biển động, thôi cũng đành đội nắng pha sương. Và cứ thế tình người rung cảm, mây cứ trôi trên đỉnh hoang sơ. Cánh chim én chập chờn Xuân trở lại, mẹ cũng đành phải đợi thời cơ.
Mắt mẹ hiền rưng rưng dòng lệ, áo sờn vai thách thức tuổi đời. Lòng bất khuất nêu cao quốc thể, mắt mẹ rạng rỡ vầng trăng mỉm cười.
Mùa Vu Lan, tháng 8 -2017
Thanh Trí Cao