- Tu Đạo là cần phải “quay trở lại”.
Nghĩa là gì? Tức là phải nhường cho người việc tốt lành, còn mình thì nhận phần
hư xấu -- xả tiểu ngã để thành tựu đại ngã.
- Đối với ma đừng khởi tâm thù nghịch.
Hãy xem chúng như các bậc Thiện tri thức trợ Đạo cho mình.
- Từ vô lượng kiếp đến nay, hết đời
này sang đời khác, mỗi người tạo bao nghiệp không đồng, nên vọng tưởng cũng không
đồng. Nghiệp nặng thì vọng tưởng nhiều, nghiệp nhẹ thì vọng tưởng ít.
- Người tu hành phải vì cắt đứt dòng
sanh tử luân hồi, vì độ chúng sanh, chứ không vì cầu cảm ứng mà tu Đạo.
- Người tu Đạo phải luôn luôn hồi quang phản chiếu, không nên hướng ngoại truy cầu. Tìm cầu bên ngoài không thể có được, quay về
tự tánh thì đầy đủ cả.
- Đối với kẻ mới phát tâm tu, điều
chướng ngại nhất khi dụng công là lòng
tham đắm sắc dục giữa nam và nữ. Đây
là vấn đề căn bản nhất.
- Người tu Đạo nên chú ý! Chớ gieo
duyên nhiễm ô với người khác. Sợi dây trói buộc bất tịnh này sẽ làm chúng ta đọa
lạc.
- Hiện tại chúng ta may mắn có được
thân người. Nếu không biết dùng thân người
để tu hành, thì đợi đến khi nào mới tu? Chỉ e đến lúc mất thân này rồi, dẫu có
muốn tu hành thì đã quá trễ!
- Học Phật Pháp, điều thiết yếu là
phải chân thật. Mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều phải chân thật.
- Ở chùa, chúng ta phải biết tiết kiệm
mọi vật dụng. Rằng:
“Thương
tiếc vật của chùa
Như
bảo vệ tròng con mắt”.
- Không thương, không ghét là Trung Đạo.
Tu Đạo là tu đạo gì? Tức là tu theo Trung Đạo -- với ai cũng phải đối xử bình
đẳng, lấy lòng từ bi làm căn bản, và khi hành sự phải cẩn thận, chớ đi lạc vào
lưới rọ tình ái.
- Chẳng hề có đạo lý “ngày nay tu Đạo,
ngày mai thành Phật”. Mới cuốc một nhát đâu thể có giếng nước ngay được. Tu hành
là đem khối sắt mài thành cây kim, công đủ tự nhiên sẽ thành tựu.
- Việc đầu tiên khi học mật chú là
phải chánh tâm thành ý. Nếu tâm không
chân chánh thì khi học, mật chú nào cũng thành tà. Tâm nếu chân chánh thì học mật
chú mới được cảm ứng.
- Vô minh có hai đồng lõa. Hai đồng
lõa ấy là gì? Tức là tham ăn và tham sắc dục. Cả hai việc này trợ giúp vô
minh tạo vô số nghiệp xấu.
“Khi
muốn làm người tốt thì nghiệp báo hiện,
Khi muốn thành Phật thì ma đến thử thách.”
Nếu không muốn trở thành người
tốt thì nghiệp báo không tìm đến. Càng quyết chí làm người tốt bao nhiêu thì
nghiệp báo càng đến tới tấp bấy nhiêu, đòi mình thanh toán nợ nần cho minh bạch.
- Phật và ma chỉ khác nhau ở một tâm
niệm -- Phật thì có tâm từ bi, còn ma
thì có tâm tranh hơn thua.
- Người thực sự biết cách tu hành thì
nhất cử nhất động cũng đều là tu cả.
- Người tu Đạo không nên đi khắp nơi
quảng cáo sự tu hành của mình. Ai thường quảng cáo sự tu hành của mình thì nhất
định sẽ đọa lạc vào đường ma.
- Người tu Đạo ở bất cứ nơi nào cũng
đều phải che dấu và tẩy xóa tông tích, đừng nên để lộ diện.
- Tâm của chúng ta thường trú tại những
nơi khác chứ không trú tại trong tâm mình. “Trú tại những nơi khác” nghĩa là có
thân mà không có tâm.
- Giảng kinh thuyết Pháp là tu Huệ.
Ngồi Thiền là tu Định. Không nói lời tạp nhạp là tu Giới.
- “Phiền
não tức Bồ Đề.” Nếu biết dùng thì phiền não tức là Bồ Đề. Nếu
không biết dùng thì Bồ Đề biến thành phiền não.
- Tu Đạo cần phải tập dại khờ. Càng “dại khờ” bao nhiêu thì
càng tốt bấy nhiêu. “Dại khờ” cho đến mức cái gì cũng không biết cả thì vọng tưởng
sẽ không còn.
- Vô
minh
có nghĩa là không hiểu rõ. Gốc rễ của
vô minh là ái dục.
- Mục đích chủ yếu của tu hành là cắt đứt dòng sanh tử, chứ không phải cầu
cảm ứng.
- Tu hành thì cần phải giữ mình cho
trong sạch, như giữ đôi mắt không để dính một hột cát vào vậy.
- Cờ bạc thì tạo nghiệp nặng. Bố thí
thì tích lũy công đức. Ngồi Thiền thì trừ ngu si, sanh trí tuệ.
- Người tu hành nên cẩn thận lời nói
nơi chỗ đông người và canh giữ tâm khi ngồi một mình. Lúc giữa đại chúng đừng nên
nói nhiều. Khi riêng một mình nên đề phòng tâm ích kỷ và vọng tưởng. Như thế thì
chẳng bao lâu sẽ được chuyên nhất, thấy rõ tâm mình.
Hưởng phước thì hết phước.
- Người chân chánh tu Đạo phải xem xét
mọi hành vi, cử động của chính mình. Đi, đứng, nằm, ngồi, chớ rời chánh niệm. Đừng
như cái gương -- chỉ biết soi mặt người mà không tự soi lại mặt thật của mình.
- Nếu còn chấp trước thì đó là tâm
người thường. Nếu không chấp trước, đó là tâm Đạo.
- Nếu muốn không chết, phải sống như
người đã chết -- tức là phải giữ mình đừng tham lam, sân hận, si mê.
- Người học Đạo nhất định phải phát
nguyện. Nguyện lực có khả năng thôi thúc chính mình tiến tu theo Chánh Đạo, không
lạc đường tà. Nhưng phát nguyện mà không hành thì giống như cây có hoa mà không
đơm trái, thật vô ích!
- Dùng lưỡi để thuyết Pháp thì tích
tụ công đức. Cũng dùng lưỡi nhưng lại nói lời thị phi thì tạo nghiệp tội. Thay
vì thuyết Pháp mà lại nói những lời vô nghĩa, thị phi là tạo một vạn hai ngàn
nghiệp tội.
- Người tu Đạo đối với kẻ trong người
ngoài, già, trẻ, lớn, nhỏ, kẻ sang người hèn, đều thường dùng tâm Từ Bi Hỷ Xả,
thì tự nhiên sẽ nẩy sanh cảm ứng.
- Tu Đạo là tu chân thành và thiết
tha. Nên có câu: “Tâm thành thì linh ứng”.
- Chúng ta sống trên thế gian này,
luôn luôn phải làm việc lành. Mỗi hơi thở, sức lực đều phải hành thiện tích đức.
Trong hiện đời, chớ nên dựa vào thiện căn đời trước mình đã trồng mà tận hưởng
hết phước báo.
- Phật có thể chuyển hóa tất cả chúng
sanh thành Pháp khí, nên có câu: “Mượn
cái giả để tu việc chân thật. Túi da hôi thối này chỉ là căn nhà tạm bợ.” Chúng ta trú tại căn nhà này để tu Đạo, nghĩa
là mượn “ngôi nhà” sắc thân giả tạm
để tu thành Pháp thân chân thật.
- Nếu tâm tham lam tràn trề, không
biết đủ, thì tương lai sẽ bị đọa lạc vào địa ngục. Nếu tâm sân hận quá nhiều, từ
sáng đến tối luôn giận dữ, thì sẽ trở thành ngạ quỷ. Nếu tâm ngu si nặng nề, chỉ
làm những việc ngu xuẩn thì sẽ biến thành thú vật.
- Khuyết điểm lớn nhất của chúng
sanh là si ái – ngày đêm sống trong
si ái, không thể xả bỏ được. Nếu chuyển được tâm háo sắc thành tâm tu học Phật
pháp, từng giờ từng phút không quên lãng việc tu học, thì sẽ mau chóng thành Phật.
- Người chân chánh khai ngộ thì không
bao giờ nói mình đã khai ngộ. Bậc thánh nhân xuất thế tuyệt đối không tiết lộ
chân tướng. Phàm những kẻ tự xưng là Phật, là Bồ Tát, đều là tà ma.
- Người có đức hạnh không phải do nơi
địa vị hay tuổi tác, mà trong những hành vi kín đáo im lặng, tự nhiên hiển lộ
phẩm cách đặc thù của họ, khiến người khác đều kính nể. Phẩm cách đặc thù này
không khiến cho kẻ khác sợ hãi, vì nếu sợ hãi thì họ sẽ lánh xa.
- Mọi người đều có ba thằng giặc phiền
não: đó là tham lam, sân hận, si mê. Chúng ta không cần phải diệt trừ chúng mà
hãy chuyển hóa chúng thành những hạt
giống Bồ Đề.