Tiếng hát cất lên từ đáy tim
Gió thoảng đong đưa những nỗi niềm
Tình cúi xuống nhìn khung kỷ niệm
Vệt nước mắt dài thêm khoãng đêm
Sóng biếc từ nơi đâu sóng gợn
Thu buồn từ độ lá ngừng rơi
Nhớ nhung mòn mõi chân quên bước
Thấp thoáng đường mây bóng một người
Trời gom tinh tú vào cung cấm
Mờ nhạt trăng hoa lịm tiếng cười
Tay ôm rét mướt làm chăn gối
Suốt kiếp vì sao lỡ hẹn rồi
Ngân hà chợt tím màu lưu luyến
Thiên thai mở ngõ cửa đài trang
Đam mê vũ trụ ngàn năm nữa
Tiếp nối đời nhau, mấy nhịp đàn
Dư âm chất ngất mưa bàn bạc
Lạc dấu yêu xưa quên nẽo tìm
Ép nốt nhạc trầm ngân phím bổng
Tiếng hát cất lên từ đáy tim…
Nhất Phương